[Truyện] Nhật ký tán gái của 1 thằng nha quê
Sáng tỉnh dậy cũng như bao
ngày khác thôi.việc đầu tiên là
ra cửa phòng làm điếuvina,
đang hút đc nửa điếu thì tự
dưng thấy ngứa bẹn quá,theo
phản xạ của mình thì ngứa chỗ
nào thì gãi chỗ đấy thôi,đang
thò tay vào gãi phê thìcon đối
diện phòng mở cửa ra....ôi đệt
Mất hết cả phong độ của mình
rồi.còn gì là boy nạnh nùng
nữa
con bé có vẻ e thẹn xấu hổ
quay lưng đi rồi nói:
-khiếp anh bựa thế
-bựa cái đầu bồi ý,anh đang
bắt chấy rận mà là bựa ah ¿
con bé đi vào thẳng tắp ,
đừng hỏi tại sao anh lại như
thế, anh luôn như thế với
những đứa cáo già lại thíck
làm nai con em gái ạ (cái loại
cá xấu hạng cân 76 của em mà
còn giả vờ ngây thơ anh thấy
buồn lắm, nhìn cái đí t xệ của
em mà chưa ngậm hơn chục
cái "kẹo mút chuối thịt" anh
lại bé hơn con kiến )
thôi kệ mẹ nó vào đi*** đã,
mấy hôm nay toàn bị kiết lị
thôi,bùn quá
dạo này đang tán 1 emmà khó
khăn quá, hôm nọ vừabị mất
gần hết điểm rồi. Chả là hôm
đấy vừa đi đá bóng về mồ hôi
nhễ nhại, vừa đến nhà mới bít
hôm nay có hẹn với em,thấy
muộn nửa tiếng rồi nên vội
vàng đi đón nàng mà quên cả
tắm, đi chơi đèo nàng thì nàng
hỏi sao người anh hôi thế...
-Ah anh vừa đi đến gần nhà em
qua vũng nước bị thằng oto phi
nhanh qua bắn hết lênngười
em a.hix, thông cảm cho anh
nhé.
- thế thằng oto bắn cảmùi hôi
nách lên người anh nữa hả
anh....
đẹt mẹ xấu hổ ko biếtchui vào
đâu cho nó hết.
Làm đếu gì có thằng nào đèo
gái đi chơi mà đứa đằng sau
đeo đến 2 cái khẩu trang liền.
Chết vì nhục mất
Nên hôm nay phải nghĩ cách đi
chơi quyết định gỡ lại điểm
vâỵ.
Mà số mình tán gái sao mà
long đong lận đận quá.Tán
đứa này là đứa thứ 3 rồi mà
chưa có hiện tượng gì.
Đứa thứ nhất thì hôm đi chơi
mình có đúng 4k đề phòng lốp
xịt còn bơm được. Đi đến bờ
hồ qua quán kem thì em nó
bảo
anh ơi em khát quá lại còn
nóng nữa. Hix còn 4k thì mày
khát thì tao bít làm thếnào,
ông mày đạp xe hộc cả máu
mồm ra còn cố mà nhịn nữa là
mày ngồi như bố tướng lại còn
đòi hỏi.biết nó đòi ăn kem mà
mình cháy túi nên Nghĩ 1 hồi
lâu mình mới chốt được 1 câu
-thế anh đưa em về uống nước
cho đỡ khát rồi mình đi chơi
tiếp em nhé. ( tự dưngnghĩ
ra cách này thông minh vãi
)
Con bé uh 1 cái rồi mình đưa
em nó về xong nó làmcâu
hôm nay em mệt.anh về đi.
Về nhà thấy nó nhắn tin. Anh
chả ga lăng gì cả,thôi mình ko
hợp nhau đâu, thế nhé anh.
Tổ sư mày. Ga lăng thìông có
thừa mà trong túi còn 4k thì
ga lăng bằng niềm tin ah.thế
là Kết thúc 1 em .
Em thứ 2 thì hôm đấy tiền xông
xênh lắm nên tự tin hẳn, rủ em
đi ăn gà rán kfc hẳn hoi .từ lúc
đi học đến giờ đã được ăn bao
giờ đâu mà bít,nên hôm nay
tiện thể có gái đi ăn sang sang
tý để lấy điểm. Đến quán gà
rán vào gửi xe toàn thấy SH,
LIBƠTI , ĐAI LẦN... Mìnhthì
con xe đạp mini có roòng hẳn
hoi.
-anh chị ăn gì ạ ! Theo như
trong sách 1001 cách kua gái
thì mình phải hỏi em ý trước.
- em ăn gì chọn đi
-em ăn gì cũng được.anh ăn gì
thì cho em cái đấy ( bốcái con
ăn tạp )
-thế chị cho em 4 cái phao câu
rán, 2 bộ lòng lợn rán. Ah tiện
thể cho em 1 bãi nướcchấm
và 2 lo n trà đá luôn nhé. Tự
dưng quay sang con bé thấy
mặt nó nhăn như khỉ.
-ở chỗ em ko có mấy đồ đấy
anh ạ!
- thế cho em 4 đầu gàvà 4 cái
chân gà rán vậy.
-chỗ em ko có mấy đồđấy anh
ạ. Lần này mình bực mình rồi
-cái gì cũng ko có thì ăn cái gì.
Thôi mình đi đi em. Tưởng kfc
thế nào hoá ra như này.thế mà
bọn nó khen kinh thế,bố tổ
bọn điên.
Đưa em ý ra ngoài mình hỏi
em muốn ăn gì.
-thôi anh ạ em hơi đaubụng
ko muốn ăn.mình đi uống nước
đi anh. Thấy đỡ được tiền nên
mình đồng ý liền
đưa em vào quán cafengồi
cho oách vậy.
Vào ngồi ở bàn tự dưng có đứa
phục vụ mang ra 2 cốcnước
lạnh,đap xe đang mệt làm ực
phát hết.rồi xin thêm cốc nữa
lúc này con bé mang cốc nữa
ra cho mình rồi nó hỏi em
mình đang tán
-chị uống gì ạ.
-cho chị cốc nước cam.
-thế anh uống gì ạ.
-ah thôi. Anh làm 2 cốcnước
lạnh thấy đủ lắm rồi.uống gì
lắm thế.hề hề
con bồi bĩu môi quay mặt đi rồi
lẩm bẩm. Mình chả thèm để ý
mấy lời nó nói làm gì, chắc nó
lẩm bẩm khen mình đẹp zai
ngồi uống nước mình bắt
chuyện rất nhiều. Nàolà hôm
nay irắc đánh campuchia. Nào
là hôm nay mỹ thả bom
nguyên tử xuống thủ đô nước
anh xem chết bao nhiêu thằng
chỉ để đo độ mạnh củaquả
bom, nào là hôm nay việt nam
đá với man chét tơ....v.v.. Thế
mà em ý ko thấy nói gì
ngồi nghe mình nói nửa tiếng
rồi em ý bảo chán đòi về.Đệt
mẹ mất công lên mạng đọc
báo để tối kể với nó mà nó kêu
chán.đã thế tý ông chomày
biết.
Đèo nó về trên con mini chiến.
Cái yên cho người ngồi sau
làm bằng sắt. Nên mìnhcứ
nhằm ổ gà phi vào.conbé ngồi
sau cứ kêu ai ái .cho chừa
cái tội bảo đi chơi với ông
chán.
Thế là lại kết thúc em nữa. Mà
Tý nữa đi với em kia ko biết
thế nào đây. Thôi Quanhà
thằng bạn mượn con cúp 82
cho oai.gọi là có động cơ đi
tán gái
vì lần trước đã mất điểm nên
lần này phải gỡ lai hết. tắm
thật sạch rồi chọn quần áo thật
đẹp mới tự tin đi tán gái. Quần
vải áo trắng sơ vin.thắt lưng
bộ đội, nhưng mà ko có giầy
da nên mình đi tạm đôi giầy
bata xanh xanh, nhìn giống
cán bộ phết đấy . Và cuối
cùng là con mũ cối của
mình.... Soi gương lần cuối
thấy quá ổn nên đi đón em
thôi.
Đang đợi em ở ngoài đầu
Back to posts
khỏe lại, rồi đưa Vi đi đâu đó. Chỉ có mình và Vi thôi. Gạt bỏ hết tất cả phiền muộnxảy ra những ngày qua. Những cảm xúc sợ hãi,lo lắng cứ trồi thụt trong tim mình, khiến mình hiểu ra nhỏVi không biết từ bao giờ đã là một phần rất quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời mình. Cuộc sống trước kia của mình vốn nhưmột cuộn len, bình thường và yên ổn, rồi nhỏ Vi như một con mèo, luôn cào cấu và làm cuộn len rối tung rối mù lên. Nhưng nếu chẳng có nhỏ, thì mình mãi chỉ là cuộn len thôi. Cả ngày chỉ biết ru rú ở góc tủ mà không baogiờhiểu được những điều thú vị bên ngoài kia. Nếu không có nhỏ, mình sẽ chẳng có những bực tức, chẳng có những giận hờn, căm ghét, sợ hãi, lo lắng… Mình chẳng có gì cả ngoài cái thời gian biểu ngày này qua ngàykháclặp đi lặp lại như đóng gạch.
Lấy hết dũng cảm, mình nhấn số điện thoại của bố.
- Alo
- Bố ơi, con Hoàng đây
- Bố nghe!
- Bố cho con mượn một khoản tiền được không?
- Bao nhiêu?
- À… 50 triệu được không bố?
- Có chuyện gì xảy ra với con thế Hoàng.
Lúc này mình chẳng nín đượcnữa, tay cầm điện thoại mà người run bắn lên.
- Bố ơi, bạn con bị nạn, đang nằm trong viện. Mẹ chocon có vài trăm. Con không có tiền trả viện phí.
- Cho bố địa chỉ.
Nhắn tin cho bố xong, chạy lại phòng cấp cứu. Nhỏ Vi đãđược băng bó và chuẩn bị chuyển qua phòng hồi sức. May quá nhỏ không chết. Nhỏ mà chết không hiểu mình sẽ thế nào nữa. Đối mặt với bao nhiêu câu hỏi chất vấn, rồi lên đồn công an, rồi hầm bà nhằng cả. Nhất là cả cuộc đời sống trong ám ảnh mà không thoátra được.
Bố đến bệnh viện sau cuộc điện thoại của mình khoảng 20 phút cùng với số tiền mình hỏi mượn. Nhìn thấy bốmà mình thấy nhẹ nhõm và yên tâm quá.
- Số tiền này quá lớn, bệnh viện đòi viện phí cao thế à ?
- Không ạ, con muốn đưa Vi đi chơi vài hôm
- Con thích bạn ấy à ?
Mình im lặng, chẳng biết trả lời thế nào. Hỏi bố cái khác :
- Bố có biết nơi nào có thể khiến người ta chạy trốn nỗibuồn không ?
- Con đưa Vi vào Đà Nẵng ngắm cầu sông Hàn xoay đi, bác Hải nhà mình làm ở trạm bảo vệ bên cầu đấy. Để bố gọi cho bác trước cho !
- Dạ...
- Và nhớ thuê hai phòng nghỉ nhé.
Bố lại cười. Cười gian nữa chứ. Bố cứ vậy hoài à. Nhiềulúc ghét thật đấy.
...
Đưa nhỏ Vi về nhà, mình không dám để nhỏ bước vàonhà của nhỏ một lần nữa. Đóng chặt cổng, dắt nhỏ lên phòng mình. Nhỏ cũng ngoanngoãn, lũn cũn theo mình không cãi một câu, không ương bướng phản đối gì hết.
Ấn nhỏ ngồi xuống giường, ngồicạnh nhỏ, mình xoay người nhỏ ra phía mình, nhìnnhỏ nghiêm túc nói chuyện.
- Hoàng bảo Vi cái này
- Ờ... Bảo đi. Nghe đây
- .... Ờ, bỏ học vào Đà Nẵng chơi với Hoàng đê. Hê hê
- Khiếp, nhìn mặt khả ố dã man. Vào làm gì ?
- Vào ngắm cầu xoay, nha nha ! Cả đời chưa được nhìn cầu sông Hàn xoay bao giờ. Đi nha.
Nhỏ suy nghĩ một lúc, rồi thỏ thẻ:
- Thế Hoàng ôm theo thùng mèo đi nha. Để nó ở nhà ai chăm ?
- Cái gì ? Đã đi chơi còn đemtheomèo ?
- Không thì thôi !
- Ờ được. Đồ khùng. Nhìn nhỏ tuithấy ghét
- Hê hê
Không biết nhỏ còn đau không. Ngoài vết thương ở đầu, còn chân tay cũng bị bầm tím xước xát khắp nơi. Mà mình có khác nhỏ đâu. Thương tật khắp người,dải đều từ đầu đến chân. Chẳnghiểu nổi hai đứa mình nữa. Mai phải nhờ mẹ đi xem bói xem mình và nhỏ có phải khắc tinh không, mà từ hồi chạm nhau, hếtđứa này đến đứa kia gặp chuyện.Mình mở tủ lấy quần áo ra đi tắm.Nếumang mèo theo thì không đimáy bay được, mai phải ra đi tàu.Nhỏ Vi này lúc nào cũng rắc rối hết. Lại thấy ghét rồi đấy. Ông lại không đưa đi chơi, cho ở nhà gặm nhấm nỗi buồn giờ.
Nói thì nói vậy, nhưng ngày hôm sau tại ga tàu, có một con bé quấn băng ở đầu, đi cùng một thằng nhỏ tập tễnhôm theo thùng mèo con. Vừa đi vừa nói chuyện, cãi nhau loạn xị ngậu.C16.
Người mình yếu quá nên mệtvà say tàu suốt. Nhỏ Vi khỏe như một con trâu, mình say tới mức dựa đầu vào vai nhỏ ngủ mà thỉnh thoảngnhỏ lại đứng phắt dậy ngắm cảnh bên cử sổ làm mình ngãdúi dụi. Hết biết. Đi tàu vừa đau đầu vừa ê mông, chẳng hiểu lũ mèo có chịu được không nữa. Đi vào đến ĐN cả năm con lăn quay ra chết thì hết vui.
Xuống tàu, nhỏ Vi ôm mỗi thùng mèo, để lại cho mình hai vali đồ đạc. Gì chứ, ít ra cũng chia sẻ chonhau chứ. Chân mình thì đau. Cứ thế này thì mình phải suy nghĩ lạichuyện tình cảm với nhỏ thôi. Con gái không biết chia sẻ, ứ thèm yêu. Đang nghĩ thì nhỏ quay lại, nhìn thấy mình nhăn nhó chắc cũng đoán ra mình đauvới mệt, nhỏ chạy lại kéo một cái vali giúp mình. Đấy, ít ra cũng phải thế. Bắt taxi đến khách sạn. Thỉnh thoảng ngó nhỏ mà thấy tủi thân bỏ mẹ. Nhỏ chẳng hề để ý đến mình, chỉchăm chú vào cảnh vật đường phố ĐN, hình như cả đời chưa được đi đâu.
Vào khách sạn thuê phòng, lễ tânnhìn mình ái ngại. Vô duyên. Mình tuy nhỏ con nhưhọc sinh cấp hai nhưng cũnglàm gì đến nỗi. Đưa chứng minh thư ra mà còn nhìn dò xét kiểu mình mượnchứng minh thư của bố. Quay ra chẳng thấy nhỏ Vi đâu, tìm mãi mới ra nhỏ đang chơi bên cạnh bể cá. Bực quá, đã thế thuê một phòng cho biết tay.
Mang đồ vào phòng, nhỏ cũng chẳng hỏi gì là thuê mộtphòng hay hai phòng. Hình như nhỏ mặc định là ở chungphòng với mình hay sao ấy. Lục tìm quần áovào wc tắm, mình say tàu xe nên nôn mấy lần, mùi chua chua phátkinh. Vừa tắm vừa nghĩvề nhỏ Vi.Chẳng hiểu nhỏ nghĩ gì nữa. Có lúc thấy nhỏthông minh, có lúc thấy nhỏ ngố, lúc thì ghê gớm, lúc thì đáng thương, lúc thì chẳng đoán được luôn. Mà rủ đi chơi đi ngay, thấy người ta thuê một phòng cũng không nói gì. Con gái gì dễ dãi quá vậy. Không sợ đang đêm mình lên cơn, làm hại nhỏ à. Nghĩ một hồi cũng chẳng tìmthấy lời giải đáp nào đúng. Mà không biết cái thành phố này có gì hay mà bố bảo đưaVi vào đây chạy trốn nỗibuồn. Cóphải mỗi Vi cần chạy trốn đâu. Mình cũng cần, cần chạy trốn khỏi nhiều thứ lắm.
Tắm xong thấy nhỏ Vi đã nằm co quắp trên giường, ngủ tít thò lò. Mình lục vali lấy túi thức ăn mèo và đổ sữa ra cho chúng nó ăn. Tội.Mới mở mắt mà dứt mẹ. Có lẽnhỏ Vi thương nên mới nhận nuôi. Kéo rèm cửa sổ lại cho nhỏ ngủ, mình cũng thấy mệt quá. Ngoài trời đang mưa nhỏ. Đi chơi chán nhất gặp mưa. Bụng kêu ọc ọc mới nhớ ra nhỏ Vi chưa ăn gì. Giờ gọi nhỏ dậy ăn sợ nhỏ tát. Thôi kệ vậy. Húthộp sữa rồi ra giường với nhỏ. Nằm nhìn nhỏ chán, chẳng biết làm gì,kéo cái chăn đắp cho mình và nhỏ. Muốn ôm nhỏ quá. Nhưng mình chưa nói lời gì để ràng buộc với mình và nhỏ cả. Liệu ômcó bị sao không ? Lỡ nhỏ dậy la ầm lên mình lợi dụng hay giở trò thì nhục mặt. Thôi, lại kệ. Lạnh lắm ! Nằm sát vào nhỏ, ôm nhỏ vào lòng. Nhỏ khẽ cựa mình rồi lại ngủ tiếp. Nghển cổ lên thấy lũ mèo ở góc phòngcũng đã ăn xong và ôm nhau ngủ. Thấy giống trong giấc mơ của mình quá. Mình và nhỏ với lũ mèo, ở một góc nào đó của thế giới, tự sưởi ấm và lấp đầy.
...
Tỉnh giấc, thấy nhỏ Vi đang chống tay nằm ngắm mình ngủ. Chẳng hiểu sao mình cảm thấy mình vừa ngủ một giấc ngủ ngon nhất từ trướcđến giờ, chẳng hề mộng mị hay giật mìnhhốt hoảng như thường ngày.
- Tỉnh rồi hả ?
- Chưa, ngủ tiếp đây.
Vừa quay ra chỗ khác thì nhỏ cấumình một cái đau điếng.
- Vi làm cái quái gì thế ?
- Cấu ! Sao không ?
Ờ, nói thế rồi còn sao được nữa.
- Tui cấu lại đó !
Nhỏ Vi cười rồi nhảy xuống giường, ra góc phòng ngồi chơi với lũ mèo. Mình cũng ngồi dậy. Rèm cửa mở khắp nơi. Nhìn ra ngoài thấy trời hơi tối. Bước xuống ra cửa sổ ngắm cảnh, lúc này mới thấy thành phố này đẹp ghê, cảm giác yên bình khó tả.
- Đi ăn nha !
Nhỏ vừa nghịch nghịch lũ mèo vừa nói.
- Bảo lũ mèo hay tui đó ?
- Không đi thì tui đi một mình.
Thấy ghét, vẫn cái thái độ vênh váo. Thay quần áo rồiđi cùng nhỏ. Nhỏ hôm nay mặc váy, trôngxúng xính như trẻ con. Nhìn nhỏ xinh mình cũng thấy thích thích. Nhỏ tự nhiên nắm tay mình như đôi mình yêu nhau từ kiếp trước ấy. Thấy ngại ngại. Mình cũng không biết Đà Nẵng có món gì ngon nữa, nên mặc kệ cho nhỏ dẫn đi đâu thì đi. Chắc nhỏ tìm hiểu trên mạng trước rồi.Thấy từlúc vào đây nhỏ háohức với thích thú lắm.
Nhỏ dẫn mình vào một quán bánh tráng thịt heo. Thấy người ta cho thịt thì ít mà cho đĩa rau sống to như cáimâm, không hiểu ăn kiểu gì. Nhỏ cuộn bánh cho mình ăn, nhìn thành thục lắm. Lần đầuđược con gái làm đồ cho ăn, tay mình run bắn nước chấm tứ tung ra bàn. Đang ăn thì có bác đi tới, tét vào vai nhỏVi một cái.
- Trời ơi con bé này, từ lúc chuyển đi chẳng thèm gọi điện hỏi thăm lấy một lần.
- Dạ ! Con chào bác Nga !
Nhỏ nói chuyện với người phụ nữ lạ ấy một hồi. Mà trước khi chuyển đến gần nhà mình, nhỏ sống ở Đà Nẵng à ? Hèn gì cứ tung tăngnhư ở nhà. Mà biết Đã Nẵng rồi sao lúc mình rủ đi chơi không bảo để mình đưa đi chỗ khác. Kế hoạch đưa nhỏ đi chạy trốn nỗi buồn thất bại lần 1.
- Thằng này, bạn trai con Vihả ?
Bác gái vỗ vai mình cái đét. Cảm tưởng như vai mình nở hoa luôn.
- Dạ, vâng ạ !
- Sao bạn trai mày nhỏ tí vậy Vi, có làm ăn được gì không ?
Nhỏ Vi cứ xua tay cười với bác ý hoài. Mình chằng biết làm gì nên cứ ngồi ăn nốt miếng bánh cuộn nhỏ Vi làm cho. Làm ăn gì được là sao ? Cháu có khả năng cho ra sảnphẩm rồi đấy. Bác đừng khinh. Thích thì tối nay cháu thử nghiệm với cháu gái bác luôn. Cơmà nghĩ xong thấy mình mất dậyquá. Nhỏ Vi là bạn gái mình, thử thử cái gì.
Bác gái đi rồi, mặt mình hằm hằm với nhỏ Vi. Giả bộ vậy thôi, chứ nhỏ cuốn cho thêm cái bánhnữa lại dịu ngay.
- Này, sống ở đây rồi sao không bảo tui đưa đi chỗ khác chơi ?
- Không, muốn về thăm lại nơi tui đã sống. Chắc cả đời tui không được về đây nữa
- Sao lại cả đời. Vi thích thì cứ cuối tuần tui đưa Vi về đây chơi.
- Thôi đi, kiếm tiền nuôi thânchưa được, đâu tiền lo cho tui vui.
- Tui xin bố
- Vớ vẩn, tính xin bố cả đờià.
Ừ nhỉ, mà lần này về, chẳngbiết xoay tiền đâu trả bố. Số tiền lớn như con bò.
- Thế nhỏ được nhìn cầu sông Hàn xoay chưa ?
- Nhìn chán rồiHic, kế hoạch thất bại lần hai ! Chán không còn gì để nói. Nhỏ làm mình tụt hết cả cảm xúc.
- Đi về nhà, tui ứ muốn ở đây nữa !
- Ơ, Hoàng bị khùng hả ?
- Ờ, khùng đấy. ... Ơ mà, nhỏ được đứng trên cầu lúc nó xoay chưa ?
- Chưa, người ta có cho đâu mà đứng.
- Tui cho. Thế đêm nay ra xem cầu xoay nhá.
Nhỏ nhìn mình cười, cuốn thêm cho mình cái bánh nữa. Mình nhắn tin cho bố xin số bác Hải. Hivọng kế hoạch không thất bại lầnnữa.
(Xin lỗi các thym' vì đã són ) Chap mới sẽ có trong 1 tiếng nữa:v )
C17.
Gọi điện xin bác Hải đêm nay cho trốn lên cầu ngắm sông xong, mình dắt nhỏ Vi đi dạo.Nếu có điều kiện chuyển vào đây sống thì hay. Đường phố không có tí bụi bẩn rác rưởi với ăn xin. Cuộc sống yên bình đến khótin nếu cứ sống ở Hà Nội. Xưa nhà mình sống trong HồChí Minh, cũng nhộn nhạo lắm. Chẳng ở đâu như ở Đà Nẵng. Nhỏ Vi dẫn mình đến Lu caffe, mình cùng nhỏ ngồi ngắm đường phố. Có lúc nhỏ Vi chẳng nói gì, cứ im lặng hồi lâu. Mình cũng ít chuyện,nên để mặc nhỏ chạy theo những cảm xúc không đầu không cuối.
12h đêm, mình và nhỏ Vi đi bộ ra cầu. Vào mùa lạnh nêncũng ít người hứng ra xem cầu xoay ban đêm. Bác Hải đứng đợi mình từ bao giờ. Nhìn thấy bác, mình đi nhanhhơn. Bác Hải quý mình từ hồi nhỏ, nên nhìn thấy mình là bác cuống quýt hỏi chuyện. Bác nắn tay nắn chân chê mình còi cọc, không lớn lên được mấy. Khổ quá, nỗi đau của cháu bác cứ đụng vào làm chi. Bác Hải hỏi han nhỏ Vi một vài câu rồi chỉ cho bọn mình chỗ ngồi phía giữacầu.
- Đừng có ngồi lung tung rồicầu xoay lại rơi xuống sông, bác không vớt được đâu.
Bác dặn dò mình cẩn thận một hồi rồi để mình dắt nhỏ Vi ra cầu. Nhỏ Vi có vẻ thích. Tay nhỏ nắm chặt tay mình, ướt nhoèn mồ hôi, mà cứ đung đưa mãi. Tìm chỗ ngồi xong, mình và nhỏ ngồidựa vào thành cầu, nhìn lên trời. Bầu trời tối đen, như cái màu tối tăm đang hiện hữu trong lòng mình. Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là đến 1h sáng, phần giữa củacây cầu này, chỗ mình đang ngồi, sẽ quay 90 độ quanh trục và nằm dọc theo dòng chảy của dòng sông, mở đường cho tàu lớn đi qua. Mình dẫn nhỏ Vi tới đây, không chỉ để ngắm cầu, không chỉ để nhìn sông. Mình muốn ngồi bên nhỏ vàothời khắc cầu chuyển động, để trải nghiệm cái cảm giác dù thế giới có chuyển động, xoay chuyển, đổi thay, thì mình và nhỏ vẫn ở bên nhau, trái tim mình vẫn vậy, vẫn chỉ dành riêng, cho một người thôi… Nghĩ cũng thấyhơi sến!
Thấy khát khát, mình bảo nhỏ Vi ngồi lại rồi chạy đi mua gì uống. Ngồi suốt một tiếng mà không có gì uống thì mệt. Nhỏ Vi hơi níu mình rồi cũng cho đi. Đi một lúc rồi quay lại mà. Lo
Trang 9
Đã hết truyện đâu