Ly lich shadyGAME HOT
BLOG CẬP NHẬT
[ARMY] Share cách sc grans
Mình xin hướng dẩn ae cách sc gió nv granos. Ai chưa bít xin 1 cái thans. Ai bit ùi tha em. Thui không dài dòng. Vào bài lun. Đầu tiên là tính khỏang cách, ai mới tập sc tốt nhất tải bản căn góc cho nó nhanh. Típ theo là tính gió như sau.. Gió từ 10 đến 13 ta khôngtính gió mà di chuyển saocho đối thủ nằm giửa khỏang cách của 2 vạch căn góc. Tùy theo hướng gió mà ta chọn góc để bắn. Vi dụ ta ở bên phải. Địch ở bên trái. Gió thổi 10 qua phải. khoang cách giửa địch vàta là góc 85.lúc này ta chỉ cần đi qua trái sao cho địch nằmgiửa khoảng cách 2 góc 85 và 87.chọn góc 85 bắnfull lực. Ăn chắc. Còn nếu gió thổi 10 qua trái ta bắngóc 87. Gió kiểu này mình gọi là gió đẩy. Tiếp theo. Gió từ 14 đến 19 gió này gọi là gió cấp 1. Tùy theo hướng gió mà cộng trừ 2 góc. Chỉnh mủi tên căn góc vào đầu địch và full lực. Đảm bảo headshot .
Lưu ý vs gió 18,19 nên dichuyển 1 tí.tùy theo hướng gió.
Tiếp theo là gió 20 đến 23 ta di chuyển cho địch nằm giửa khoảng cách 2 vạch căn lực. Rùi cộng or trừ 2 góc. Bắn thôi.
Tiếp là gió từ 24 đến 29. Đây là gió cấp 2. Ta cộng or trừ 4 góc. bắn giống gió 14 đến 19. Gió 30 đến33 tương tự gió 20 đến 23 nhưng công trừ 4 góc. Tiếp gió 33 đến 39 cộng trừ 6 góc, gió 40 đến 43 tương tự gió 14 đến 19 cộng trừ 6 góc nha. Haizz.
Dài quá. thui mấy gió tiếp theo tương tự. Bạn nào chơi tự tính nha
Back to posts
THÔNG BÁO ADMIN
nhìn nhau thù hận thế ? Vô lý! Nhỏ dựng xe đi vào nhà. Bỏ mặc mình ngoài sân, đứngdưới bao nhiêu là lá rụng.
Ơ....
C8.
Tối nay ăn cơm chẳng ngon gì hết. Trệu trạo nhai cơm như nhaivải. Mẹ quay sang kể chuyện
- Qua Hoàng ngủ say thế ? Không nghe tiếng gì à ?
- Tiếng gì mẹ ?
- Chồng cô Thi về gây sự. Saykhướt. Đánh đập hai mẹ con nó đến khổ.
- Dạ...
- Dụ thằng mất dậy nó kí đơn li hôn mãi không được. Ừm...Cứ như bố mày.. chính ra lại hay...
Mình ứ ở cổ không nuốt được thêm gì luôn. Uống xong hớp nước canh, chào mẹ đi lên phòng. Ngồi online chẳng thấy nhỏ đâu. Mình hối hận về chuyệnhôm qua quá. Mình đúng là thằng đàn bà. Đi chấp đứa con gái, không biết ngượng.
Ngó ngó ra ban công cũng không thấy phòng nhỏ bật điện. Mình lang thang lên sânthượng hít thở.
Nhỏ đang ngồi trên đó. Ngồi thu lu một góc, tay bó gối, gục mặt xuống. Chắc đang khóc rồi. Mình đứng đơ người ở cửa sân thượng. Đứng không được mà ngồi cũng không xong. Thành ra mình vừa đứng vừa ngồi, cứkhum khum như đi đánh rậm.
Mình chẳng biết làm gì. Mọi bực tức, kế hoạch trả thù tựnhiên vỡ hết. Con mèo điên không vò cuộnlen nữa. Nhưng nó ... tự rối ! Mìnhmuốn làm gì đó, nhưng lại khôngbiết làm gì.
Bỏ xuống phòng nằm 1 lúc. Thấy ngoài ban công có tiếng động. Mình bật dậy dò dẫm ra xem. Mở cửa ra đã thấy nhỏ ngồi đung đưa chân, vắt vẻo trên lan can. Khóc xong rồi á ? Thay đổi nhanhvậy trời ?
- Ê, ngồi đó ngã lộn cổ chết thì sao ?
Nhỏ quay sang nhìn mình. Mắt đỏ hoe. Nhưng miệng thì cười cười.
- Đêm qua sợ quá không dám lấy áo vào hả ?
- Không thèm ! Vứt luôn !
- Đây giặt cho rồi. Cầm vào cất đi.
Nhìn thấy cái áo gấp gọn màmình muốn khóc thét. Nhỏ này lại định quậy gì nữa đây.
- Ê này, đây không đùa đâu nha. Chơi ác vừa thôi. Trongáo lại có thằn lằn rắn rết chứ gì ?
Nhỏ cứ cười mình hoài. Rũ áora phẩy phẩy cho mình xem.
- Có cần đây mặc thử cho luôn không ?
- Thôi khỏi, tặng luôn đấy ! Thấy nó là kí ức hãi hùng lạiùa về đục óc. Ai dám mặc.
- Cho đây luôn ấy hả ?
- Ừ
- May quá, tự nhiên được cáigiẻ lau !
Nhỏ cười. Tiếng cười vang vang trong gió. Mình vẫn cảnh giác đứng xa xa nhỏ. Nhỏ này nguy hiểm lắm. Đứng gần thế nào cũng bị quậy như chơi. Nhỏ hôm nay cũng không nói chuyện nhiều. Giọng còn ngạt ngạt do khóc. Muốn hỏi xem hôm qua bị ngã xe có làm sao không mà lưỡicứng đơ. Muốnxin lỗi một câu mà tắc cổ. Không nói nổi.
Nhỏ không nhìn mình nữa. Cứ ngồi đung đưa chân, nhìnra xa. Mình tự nhiên thành ra thừa thãi.Đứng đây hơi vô duyên, vào phòng cũng không tiện. Đành ghé mông ngồi lan can nhà mình, tay dứt mấy ngọn tường vi phấtphơ trước mặt.
- Tường Vi sắp nở rồi !
- Hả ? Ừ.. Ờ... Mà từ sau địnhnói gì thì ho một cái. Giật mìnhtí ngã
- Ha ha. Nhát chết !
Lại im một lúc. Nhỏ này hài. Nói thì nói một tràng đi xem nào. Thi thoảng thốt ra câu rồi im bặt.
- Đằng ấy có sách học tốt Toán không ?
- Không ! Đây chỉ có sách học tốt môn Chào cờ thôi.
Nhỏ lại cười. Mình cũng cười.Lầnnày không im theo nhỏ nữa. Mình tự động bắt chuyện tiếp
- Sao ? Hỏi sách làm gì ?
- Mai nhiều bài tập. Nay không hứng làm
Ở phải rồi ! Tâm trạng khôngtốt lấy đâu hứng học.
- Thế đưa đây làm cho !
- Làm được không ?
- Này ! 2 năm trước đây cũng học lớp 11 đó.
- Bày đặt !
Nhỏ đi vào phòng, ôm ra tậpvở đưa cho mình. Mình cầm tập vở, đang định đi vào phòng thì nhớ ra, vội đặt tậpvở lên thành lan can, hốt hoảng hỏi :
- Này, trong đó mà có nhét gián là tui xé nát vở luôn nha !
Nhỏ lại cười rồi. Ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tôi như thằng khùng đứng giữa ban công nhìn nhỏ. Ôm đống vở vào phòng mà lòng mát như có gió. Chữ nhỏ đẹp ghê. Lê Hoàng Vi. Ế ! Tên đệm của nhỏ là tên mình. Hoàng Vi ! Nghe hay quá !
***Bố mình về thăm nhà vào sáng sớm. Vừa vặn lúc mẹ mình mới rời khỏi nhà. Bố vẫn thế. Vẫn ít nói và nhẹ nhàng như hồi còn ở với haimẹ con.
- Hoàng dạo này học hành thế nào ?
- Dạ được ạ !
- Lê Hoàng Vi ! Của ai đây con ?
Bố nhìn tập vở trên bàn uống nước rồi hỏi mình. Mìnhvừa nhaibánh mì vừa trả lời lấy lệ.
- Bạn con đó bố, nhờ con giảng bài giúp.
Bố vừa xếp đồ vào tủ lạnh,vừa hỏi
- Con có bạn gái rồi hả ?
- Bố hỏi kì vậy, không đúng đâu !
Bố cười !
- Không sao ! Con vui là được.
Bố cho tiền nhưng mình không cầm. Bố chào mình. Mình cũng không tiễn. Từ ngày bố mẹ ly hôn, mình đã mong bố đừng về đây nữa. Cứ thỉnh thoảng về, muachonhà một vài thứ, dặn dò mìnhmột vài câu rồi đi. Hụt khó tả.
Nhỏ đứng đợi mình ở cổng. Mìnhđưa tập vở cho nhỏ. Tâm trạng khó chịu từ khi bố về, mình cũng chẳng muốn nói gì luôn. Dắt xe ra cổng vẫn thấy nhỏ đứng đợi. Mình hơi gắt :
- Còn chi nữa ? Bộ muốn làmcho cả bài ngày mai hả ?
- Không ! Cho đi nhờ nha ! – Nhỏ nhìn mình cười nhăn mũi.
- Không cho! Xe đâu?
- Bữa trước bị ngã hỏng rồi!
Nói xong nhỏ trèo lên xe mình luôn. Choáng! Mà ghê nha! Còn chuẩn bị mũ bảo hiểm nữa. Rõ ràng nhỏ lập kế hoạch chặn mình từ trướcrồi.
Đèo nhỏ nên chạy chậm chậm. Nãy nhìn thấy mắt nhỏvẫn còn đỏ. Chắc đêm qua vẫn khóc. Nhỏ ngồi im re đằng sau xe. Có lúc lặng tới mức mình phải ngoảnh lại xem nhỏ còn ngồi đó không.
- Nhìn gì đó? Tập trung lái xe đi
- Ờ, thỉnh thoảng ngó xem đã rơi chưa. Cứ im ỉm thấy sợ.
Nhỏ lại cười. Nụ cười nhàn nhạt. Mình không bắt chuyện nữa. Để mặc mình và nhỏ quẩn quanh với những suy nghĩ của riêng mỗi người. Aingờ đâu phía trước kia, sẽ có những cơn bão ập tới đè nặng lên vai của mình và nhỏ.
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau một giậu mồng tơixanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Hình như nàng có nỗi buồn giống tôi
C9.
Chiều tan học, theo lời nhỏ dặn hồi sáng, mình lượn quatrường đón nhỏ. Trông dángnhỏ lũn cũn áo váy đồng phục đi ra cổng trường xinh quá. Vậy mà cứ tươi cười với mấy thằng bạn nhìn thấyghét. Nhỏ trố mắt khi thấy mình đứng đó.
- Đến đây chi vậy?
Ô! Thái độ gì thế không biết?
- Đến thăm trường cũ! Sao không?
- Không sao! Thăm đi, tui vềtrước đây!
Nhỏ này bị khùng sao vậy? Hay mất trí nhớ ngắn hạn? Mới sáng đi nhờ mình, bảo mình chiều đếnđón. Mà mình chột dạ, ngắm nghía kĩ nhỏ. Sao lúc sáng nhìn yếu ớt nainai, chiều gặp lại hiện nguyên hình con quỷ hay bày trò.Mình nên đến nài nhỏlên xe hay bỏ mặc nhỏ phóng về trước? Rõ dở hơi. Đụng vô conkhùng rắc rối không tả được. Bực cả mình.
Đang rề rề ga đến phía nhỏthì nhỏ quay phắt lại. Mình đạp phanh tí ngã. Trông nhỏlúc dữ như mèo điên sắp cắnngười.
- Thôi mỏi chân lắm. Đèo tui về!
Nói xong nhỏ trèo lên luôn. Lần này thì mình hơi rợn rợn. Nhìn nhỏ nguy hiểm không ngôn từ nào tả xiết. Mình vừa đi vừa ghê. Nhỏ ngồi đằng sau ngó nghiêng,thỉnh thoảng lại còn hát. Nhỏ mà cứ tiếp diễn những trạng thái tâm lý bất thường thế này. Mình sẽ ý kiến với cô Thi đưa nhỏ sangTrâu Quỳ điều trị luôn.
Vừa dừng trước cổng, nhỏ nhảy huỵch xuống xe, đi thẳng vô nhà,không thèm một lời cảm ơn. Mình đang ngớ người, nhỏ quay lại, mặtlại nai:
- À, nay lại làm bài cho tui nha!
- Nghỉ ! Tui không rảnh !
Nhỏ nhăn trán đứng nhìn mình. Mình cũng hơi bực bực cái thái độ rồi. Nhưng lại nhớlúc nhỏ ômgối ngồi khóc đành thôi. Nhìn nhỏ ôm khư khư cái hộp bìa các tông từ lúc ở trường về, thấy tò mò nên hất hàm hỏi :
- Cái hộp gì kia ?
- Hộp này người như đằng ấy không xem được đâu !
Xong nhỏ bỏ vào nhà luôn. Cú quá ! Chả nhẽ lại rồ ga đâm đổ cổng nhà nhỏ ? Thôi, như thế con béc giê xơi tái mình mất. Hậm hực dắt xe về nhà. Từ hồi dính tới nhỏ đến bây giờ, ngày nào mình cũng lâm vào tình trạng bực bội. Mình thề từ nay nhỏ có làm gì, có khóc lóc hay buồn bã gì thì mình mặc kệ. Thứ con gái gì đâu, khùng không thuốc chữa.
Tối ăn cơm xong, mò lên phòng. Dạo này vụ nhổ lông và luyện hàng của mình trên facebook đã chìm xuống từ bao giờ. Chẳng cóchủ đề gì để chém gió cả. Chán quá lại mò ra ngoài ban công.
Cửa sổ phòng nhỏ mở, đèn bàn hắt ra sáng một góc. Chắc đang làm bài tập rồi. Mình dựa vào lan can, dứt dứt mấy lá tường vi nghịch chơi. Chợt thấy cái hộp hồi chiều nhỏ ôm khư khư để bên bờ lan can nhà nhỏ. Dámdấu không cho mình xem à.
Mình với tay cầm cái hộp bìa mang về. Xem bên trong có ngọc ngà châu báu hay bí mật gì mà nhỏ nói người như mình không xem được. Tách được miếng băng dính, mình mở hộp ra.
Mẹ ơi, huhuhu. Ngã té ghế. Gián trong hộp bò lổm ngổm khắp phòng. Phải đến gần chục con. Mình mà không thở kịp chắc ngất mẹ nó ra sàn. Con quỷ kia bịđiên sao mà bắt gián nhét vào hộp làm gì? Lại còn đem về nhà đặt trên lan can. Troll mình à ? Con ***.
Mình hú hét một hồi rồi chạy ra ban công, thấy nhỏ đã đứng đó từ bao giờ, mình ức quá quát ầmlên:
- Con nhỏ kia, có trò cũ ríchsao mày chơi hoài vậy?
- Trò gì? Hộp đó tui để đây, đằng ấy mang về làm gì còn trách tui.
Cứng họng luôn! Tự nhiên ngu ôm hộp gián về mở ra. Thiệt là rồhết biết. Mình hậncon nhỏ thấu trời. Đang kiếmchổi, quay sang đã thấy nhỏtrèo sang ban công nhà mình.
- Gì nữa ? Hại tui thế này cònchưa đủ à ?
- Im mồm đi, tui bắt chúng nó.
- Đằng ấy đi chữa điên trướcđi. Có khùng mới đi nuôigián.
- Tui nuôi hồi nào ? Tui làm thí nghiệm đó.
Đồ điên. Thí nghiệm con khỉ.Tội !Đẹp nhưng mà điên. Chơivới nhỏ chỉ tổ hại người. Mình lột áo vứt đi rồi chạy vô ngay nhà tắm. Mẹ mình từnãy giờ nghe tiếng hét với cãi cọ giờ mới chạy lên.
- Cái gì đấy Hoàng ? Làm gì trong đấy đấy ?
- Con tắm !
- Nay lại dở quẻ
- Mẹ hỏi nhỏ Vi nhà cô Thi ấy. Nó vứt chục con gián vào phòng con đó.
Mẹ mình cười hô hố với nhỏ Vi :- Từ mai cứ chiều chiều màyvứt gián vào người nó cho bác. Thằng này cả năm nó không tắm.Phải thế mới trị được.
Mình xả nước thật mạnh vàongười. Không chờ bình nóng lạnh chạy nữa. *** thật ! Lần nàykhông trả thù nhỏ mình không làm người luôn.
C10.
Lục tủ mãi mới tìm thấy cái màn trắng mẹ giữ từ hồi bố mẹ cưới nhau. Nhưng lấy đồ kỉ vật của mẹđi phá thế này liệu có mất dậy quá không ? Thôi khỏi nghĩ. Nghĩnhiều mệt đầu lắm, mà giờ mình chỉmuốn trả thù nhỏ hàng xóm dạng người tâm quỷ kia thôi.
- Mẹ ơi cho con mượn cây son đỏ với bộ tóc giả
- Làm gì ?
- Con mượn đóng kịch. Lớp con tập văn nghệ.
- Trong ngăn kéo bàn trang điểm. Tập xong nhớ mang về không tao giết
Lúi cúi đem đống đồ lên gác. Thỏi son này mà bôi choét mỏ cũng phải hết nửa, rồi còn bẻ ra pha nước để làm giả máu nữa, hỏng là cái chắc. Chuyến này mình mệt với mẹ rồi. Bộ tóc giả đội xong còn giữ được chứ son chắc nhờ đứa bạn mua thỏi mới.
Vừa ngồi cắt màn ra làm áo khoác trắng, vừa tưởng tượng ramặt con nhỏ lúc đêmđêm bị mình dọa ma, sướng rung đùi. Sau lần này thì hếttroll mình. Mà còn dám troll nữa, mình dọa trò ác hơn.
Trang điểm thử rồi đứng ngắm trước gương. Thấy ghê. Mình trông còn phát khiếp. Không biếtcó nên trét trét thêm tí nước son vào ngực làm máu cho khiếp thêmtí nữa không. Mớ tóc giả củamẹ mượt quá, muốn làm xù trông cho dữ tướng mà sợ không chải lại được thì mẹ cạo đầu mình.
Lò dò xuống cầu thang, tínhbụng dọa thử mẹ xem hiệu ứng, tìm mãi chẳng thấy mẹ đâu. Lại lòdò đi lên. Vừa mở cửa phòng đi vào thì thấy mẹ. Mẹ thét lên chóe tai rồi vả cho mình một phát đập mặt vào cánh cửa. Khỏi nói chứ trên đầu toàn sao là sao.
- Mẹ ơi, con, con Hoàng mà !
- Tiên sư cha mày, mày nghịch trò gì mất dậy thế ?
- Con hóa trang thử
- Lớp mày định đóng vở Nghĩa địa nổi dậy à ? Tiên sư bố mày. Đi rửa mặt đi hộ tao cái. Làm tao tí chết.
Mình đẻ giờ xui ngày xẻo tháng đen năm đủi hay sao ấy. Làm gì cũng phải bị đâm chém vài nhát mới được. Rửamặt xong thấy máphải sưng vù lên. Mẹ mình vũ thê thế này, bố bỏ là phải.hic. Nhắc đến là buồn thối cả ruột.
Ôm má ra giường, chắc ngủ một giấc đợi đến đêm dậy dọa nhỏ. Mà chỉ lo đêm nay nhỏ không mởcửa sổ thì mình biết dọa sao giờ? Đợi đến đêm mai thì ức chết. Cái cục tức của mình phải nuốt ngay không nghẹt thở mất. Thôi nằm xuống đã, từ lúc bịmẹ vả đập mặt vào tường, đầu óc mình đã choáng váng, ong ong lên rồi.
Không ngủ được, với điện thoại vào facebook. Lượn lờ lúc thấy nhỏ Vi up stt mới. ‘‘Quần đùi hoa à, xin lỗi nha!’’. Ủa xin lỗi gì vậy ?Xin lỗi vì tát mình, vì lấy quần đùi mình, vì thả gián vào áo mình, hay vì gì ? Mà lại định giở trò gì đây ? Đây không mắc bẫy lần nữađâu. Mình thề không tin nhỏ, không nương tay với nhỏ bao giờ nữa. Đang suy nghĩ miên man, nhỏ Vi gọi mình ra ban công. Mình lục tủ lấy áo khoác ra mặc, hôm nay phải để phòng kĩ càng. Ló đầu ra, thấy nhỏ ngồi đó, nhìn mình cười cười. Mình biết điệu cười gian gian này không chứa đựng cái g
Trang 5
E k pjt tjh kh0 hju wa cko e sdt ah hu0ng dan laj dj