[Truyện] Nhật ký tán gái của 1 thằng nha quê
Sáng tỉnh dậy cũng như bao
ngày khác thôi.việc đầu tiên là
ra cửa phòng làm điếuvina,
đang hút đc nửa điếu thì tự
dưng thấy ngứa bẹn quá,theo
phản xạ của mình thì ngứa chỗ
nào thì gãi chỗ đấy thôi,đang
thò tay vào gãi phê thìcon đối
diện phòng mở cửa ra....ôi đệt
Mất hết cả phong độ của mình
rồi.còn gì là boy nạnh nùng
nữa
con bé có vẻ e thẹn xấu hổ
quay lưng đi rồi nói:
-khiếp anh bựa thế
-bựa cái đầu bồi ý,anh đang
bắt chấy rận mà là bựa ah ¿
con bé đi vào thẳng tắp ,
đừng hỏi tại sao anh lại như
thế, anh luôn như thế với
những đứa cáo già lại thíck
làm nai con em gái ạ (cái loại
cá xấu hạng cân 76 của em mà
còn giả vờ ngây thơ anh thấy
buồn lắm, nhìn cái đí t xệ của
em mà chưa ngậm hơn chục
cái "kẹo mút chuối thịt" anh
lại bé hơn con kiến )
thôi kệ mẹ nó vào đi*** đã,
mấy hôm nay toàn bị kiết lị
thôi,bùn quá
dạo này đang tán 1 emmà khó
khăn quá, hôm nọ vừabị mất
gần hết điểm rồi. Chả là hôm
đấy vừa đi đá bóng về mồ hôi
nhễ nhại, vừa đến nhà mới bít
hôm nay có hẹn với em,thấy
muộn nửa tiếng rồi nên vội
vàng đi đón nàng mà quên cả
tắm, đi chơi đèo nàng thì nàng
hỏi sao người anh hôi thế...
-Ah anh vừa đi đến gần nhà em
qua vũng nước bị thằng oto phi
nhanh qua bắn hết lênngười
em a.hix, thông cảm cho anh
nhé.
- thế thằng oto bắn cảmùi hôi
nách lên người anh nữa hả
anh....
đẹt mẹ xấu hổ ko biếtchui vào
đâu cho nó hết.
Làm đếu gì có thằng nào đèo
gái đi chơi mà đứa đằng sau
đeo đến 2 cái khẩu trang liền.
Chết vì nhục mất
Nên hôm nay phải nghĩ cách đi
chơi quyết định gỡ lại điểm
vâỵ.
Mà số mình tán gái sao mà
long đong lận đận quá.Tán
đứa này là đứa thứ 3 rồi mà
chưa có hiện tượng gì.
Đứa thứ nhất thì hôm đi chơi
mình có đúng 4k đề phòng lốp
xịt còn bơm được. Đi đến bờ
hồ qua quán kem thì em nó
bảo
anh ơi em khát quá lại còn
nóng nữa. Hix còn 4k thì mày
khát thì tao bít làm thếnào,
ông mày đạp xe hộc cả máu
mồm ra còn cố mà nhịn nữa là
mày ngồi như bố tướng lại còn
đòi hỏi.biết nó đòi ăn kem mà
mình cháy túi nên Nghĩ 1 hồi
lâu mình mới chốt được 1 câu
-thế anh đưa em về uống nước
cho đỡ khát rồi mình đi chơi
tiếp em nhé. ( tự dưngnghĩ
ra cách này thông minh vãi
)
Con bé uh 1 cái rồi mình đưa
em nó về xong nó làmcâu
hôm nay em mệt.anh về đi.
Về nhà thấy nó nhắn tin. Anh
chả ga lăng gì cả,thôi mình ko
hợp nhau đâu, thế nhé anh.
Tổ sư mày. Ga lăng thìông có
thừa mà trong túi còn 4k thì
ga lăng bằng niềm tin ah.thế
là Kết thúc 1 em .
Em thứ 2 thì hôm đấy tiền xông
xênh lắm nên tự tin hẳn, rủ em
đi ăn gà rán kfc hẳn hoi .từ lúc
đi học đến giờ đã được ăn bao
giờ đâu mà bít,nên hôm nay
tiện thể có gái đi ăn sang sang
tý để lấy điểm. Đến quán gà
rán vào gửi xe toàn thấy SH,
LIBƠTI , ĐAI LẦN... Mìnhthì
con xe đạp mini có roòng hẳn
hoi.
-anh chị ăn gì ạ ! Theo như
trong sách 1001 cách kua gái
thì mình phải hỏi em ý trước.
- em ăn gì chọn đi
-em ăn gì cũng được.anh ăn gì
thì cho em cái đấy ( bốcái con
ăn tạp )
-thế chị cho em 4 cái phao câu
rán, 2 bộ lòng lợn rán. Ah tiện
thể cho em 1 bãi nướcchấm
và 2 lo n trà đá luôn nhé. Tự
dưng quay sang con bé thấy
mặt nó nhăn như khỉ.
-ở chỗ em ko có mấy đồ đấy
anh ạ!
- thế cho em 4 đầu gàvà 4 cái
chân gà rán vậy.
-chỗ em ko có mấy đồđấy anh
ạ. Lần này mình bực mình rồi
-cái gì cũng ko có thì ăn cái gì.
Thôi mình đi đi em. Tưởng kfc
thế nào hoá ra như này.thế mà
bọn nó khen kinh thế,bố tổ
bọn điên.
Đưa em ý ra ngoài mình hỏi
em muốn ăn gì.
-thôi anh ạ em hơi đaubụng
ko muốn ăn.mình đi uống nước
đi anh. Thấy đỡ được tiền nên
mình đồng ý liền
đưa em vào quán cafengồi
cho oách vậy.
Vào ngồi ở bàn tự dưng có đứa
phục vụ mang ra 2 cốcnước
lạnh,đap xe đang mệt làm ực
phát hết.rồi xin thêm cốc nữa
lúc này con bé mang cốc nữa
ra cho mình rồi nó hỏi em
mình đang tán
-chị uống gì ạ.
-cho chị cốc nước cam.
-thế anh uống gì ạ.
-ah thôi. Anh làm 2 cốcnước
lạnh thấy đủ lắm rồi.uống gì
lắm thế.hề hề
con bồi bĩu môi quay mặt đi rồi
lẩm bẩm. Mình chả thèm để ý
mấy lời nó nói làm gì, chắc nó
lẩm bẩm khen mình đẹp zai
ngồi uống nước mình bắt
chuyện rất nhiều. Nàolà hôm
nay irắc đánh campuchia. Nào
là hôm nay mỹ thả bom
nguyên tử xuống thủ đô nước
anh xem chết bao nhiêu thằng
chỉ để đo độ mạnh củaquả
bom, nào là hôm nay việt nam
đá với man chét tơ....v.v.. Thế
mà em ý ko thấy nói gì
ngồi nghe mình nói nửa tiếng
rồi em ý bảo chán đòi về.Đệt
mẹ mất công lên mạng đọc
báo để tối kể với nó mà nó kêu
chán.đã thế tý ông chomày
biết.
Đèo nó về trên con mini chiến.
Cái yên cho người ngồi sau
làm bằng sắt. Nên mìnhcứ
nhằm ổ gà phi vào.conbé ngồi
sau cứ kêu ai ái .cho chừa
cái tội bảo đi chơi với ông
chán.
Thế là lại kết thúc em nữa. Mà
Tý nữa đi với em kia ko biết
thế nào đây. Thôi Quanhà
thằng bạn mượn con cúp 82
cho oai.gọi là có động cơ đi
tán gái
vì lần trước đã mất điểm nên
lần này phải gỡ lai hết. tắm
thật sạch rồi chọn quần áo thật
đẹp mới tự tin đi tán gái. Quần
vải áo trắng sơ vin.thắt lưng
bộ đội, nhưng mà ko có giầy
da nên mình đi tạm đôi giầy
bata xanh xanh, nhìn giống
cán bộ phết đấy . Và cuối
cùng là con mũ cối của
mình.... Soi gương lần cuối
thấy quá ổn nên đi đón em
thôi.
Đang đợi em ở ngoài đầu
Back to posts
chuẩn bị gì, thằng Hưng đã vẹo đuôi xe ngay trước đầutaxi. Thằng này liều dã man. Chẳng biết có cứu được người không. Hai thằng cùng chết thì dở việc. Trong đầu mình lúc này chỉ có hình ảnh em thôi. Rồi mình nghĩ đến mẹ. Nhỡ đâu có chuyện gì thìsau này ai chăm mẹ. Huhu
Tài xế taxi thấy có biến trước mắt nên phanh gấp vào lề đường, phi lên hàng rào thép, cách mấy ông cơ động có mấy bước chân. Thằng bạn mình bình thườngngu ngu mà giờ thông minh phết. Dù bấm bụng thế nào cũng mất mấy trăm cho các chú. Nhưng mà kệ. Ông Tùngbước xuống xe xem có chuyện gì. Mình và Hưng vội phóng đến.
- Chú công an ơi! Cái chú này tự nhiên đến trường lôi bạn cháu đi theo. Chú xem cóphải bọn bắt cóc không chú!
Nghe cái giọng giả nai của thằng Hưng mà bấm bụng cười. Câu quen thuộc nhất của cơ động mà ai đã từng bịbắt xe đều thuộc lòng:
- Xin anh cho chúng tôi kiểmtra giấy tờ!
Lão Tùng nhìn mình cay cú lắm. Hai lần bắt cóc con gái hờ bị thất bại cả hai. Mình chạy ra cửa taxi lôi em ra. Mặt em cắt không còn giọt máu. Đưa em vào trạm ngồi đợi giải quyết. Thằng Hưng lúc này mới thở ra hơi. Dựng xe vào lề đường rồi vào ngồi phịch cạnh mình. Thở một lúc nó quay sang hỏi em:
- Bà nội có bị đánh chỗ nào không?
Em lắc đầu rồi lí nhí cảm ơn. Lời cảm ơn thật lòng sau baonhiêu trò quậy phá trả thù. Thằng Hưng xua tay, ngồi dựa đầu vào tường:
- Khỏi! Về xóa ngay cái ảnh tôi đứng ngoài ban công đi làđược.
Phì cười. Mình thừa biết nó cùng mình đuổi theo em, tìm mọi cách cứu em không phải chỉ vì cái ảnh đâu mà. Thằngquỷ! Nó rút điện thoại gọi đám bạn đến đón ba đứa. Phòng trường hợp lão Tùng giải quyết xong xuôi lại đuổitheo em. Mình kéo đầu em dựa vào vai mình. Mỗi khi sợhãi nhìn em khác hẳn những lúc em nghịch ngợm bày trò quậy phá. Mình không biết như thế nào mới thật là em. Em mạnh mẽ hay em mỏng manh, yếu đuối? Có thể là cả hai! Mà có quan trọng đâu, dù thế nào mình cũng yêu thương em hết lòng, bấtchấp mọi hiểm nguy để bảo vệ em. Tay em vẫn còn run run. Trong lòng mình cũng sợ lắm. Nhưng phải gạt đi vì mình biết, mình cần phải cứng rắn và mạnh mẽ, bởi mình còn là chỗ dựa cho một thiên thần.
C28.
Mình được tha về sau khi nộp 300k tiền đi nhầm làn đường cộng phóng nhanh vượt ẩu. Lúc đầu các chú đòinhiều hơn nhưng do trong ví thằng Hưng còn mỗi 320k,cộng thêm công Vi năn nỉ ỉ ôi nên kết quả là “Thôi, chú cho 20k còn về đổ xăng” @@. Số mình may mắn gặp toàn người tốt =.=
Trước khi về em bảo mình đợi, tiến đến chỗ ông Tùng, nói gì đó mình không nghe thấy. Nhìn em liều thế làm mình sợ quá. Mình cũng chẳng quan tâm đến câu chuyện giữa hai người. Lần này về nhất định bắt cô Thi chuyển trường cho em. Mình không thể bảo vệ em cả ngày được. Những lần sau ông Tùng đến bắt em giữa giờ học thì ai sẽ cứu em?Thằng Hưng đưa xe cho mình để mình đèo em. Mở cốpxe lấy cái áo khoác dự trữ trùm lên người em. Thấy em run mãi làm mình xót xa lắm. Cầm tay em xoa xoa trong lòng bàn tay mình rồi đưa lên miệng hà hơi ấm. Em nhìnmình cười hiền hiền, thu người trong cái áo khoác rộng. Lần này không cần nịnh em, em vòng tay ra đằng trước ôm chặt mình, nhét tay vào túi áo mình. Thỉnh thoảng em lại dụi dụi vào vai mình rồi cấu mình một cái. Cảm giác yêu dã man.Chỉ muốn lao đầu vào cột điện. Hức
Về tới nhà thì trời tối hẳn. Ròng rã mấy ngày xa nhà làm sức mình yếu rõ rệt. Dắt được cái xe vào sân là phi ngay vào ghế nằm vật vã. Thằng Hưng cũng vào sau nằm lăn lóc ra sàn. Em thì lêngác cất đồ và thay quần áo.Nhìn theo bóng em mà thấy bồn chồn lo lắng. Nhưng ngày tiếp theo sẽ thế nào đây?
- Nghĩ cái quái gì mà nhăn nhó như con chó thế?
- Tiên sư mày, giật cả mình!
- Nấu cơm đi. Tao đói!
- Đói thì vào mà nấu!
Quát vậy chứ mình vẫn lết vào bếp chuẩn bị đồ nấu cơm. Dù sao cũng trả ơn nó không ngại hiểm nguy mà laovào đống lửa cùng bạn bè.
- Tao muốn ăn cái này, cái này, cả cái này nữa, mà nấunốt cái này đi!
- Thằng kia, tao nấu cái gì thì ăn cái đấy. Không thì nhịn!
Nó lôi đủ thứ thịt thà tôm cá nem chả trong tủ lạnh ra. Mà nấu hết thì mấy ngày nữa mẹ chưa về lấy cái gì mà ăn.Đang suy nghĩ thì em xuống. Em chọn ra mấy thứ ngon ngon để nấu. Nhìn mặt thằng Hưng hể hả khi em chọn toàn món nó muốn. Thôikệ em, em thích làm gì mình chiều hết. Em lại nhí nhảnh như bình thường rồi. Vui ghê. Vừa làm vừa chọc nhau cười. Trong lòng vừa muốn thằng Hưng về cho mình tự do bên em, vừa muốn giữ nóở lại trong thời gian nguy hiểm này. Không có nó một mình mình sợ không xoay sởđược. Mà cái thằng, nhiều tậtxấu dã man. Ăn cơm thì cứ tóp ta tóp tép, chê đủ cái nọ đến cái kia. Nửa bữa còn gác chân lên ghế ngồi ăn. Nhìn muốn đập.
Bố về nhà khi mình và em đang rửa bát. Bố mua cho mình ít hoa quả và đồ ăn đểtủ lạnh, hỏi han vài thứ về mấy hôm về quê. Có một lúc bố nhìn Vi hồi lâu rồi hỏi mình.
- Bố thấy con bé này nhìn quen lắm!
- Quen kiểu gì hả bố?
- Cũng chẳng biết, có thể là tại Vi giống một người bạn của bố.
- Vậy ạ. Mặt Vi cũng hơi phổthông mà.
- Ừ, có thể!
Thăm nhà một lúc rồi bố về. Thằng Hưng lại còn rủ bố ở lại chơi điện tử với nó. Bó tay. Vô tư đến mức không trừ già trẻ gì hết. Rủ bố không được, nó quay sang rủ Vi. Mà sao không rủ mình mới tức. Mà ức hơn nữa là Viđồng ý chơi luôn. Nhìn hai người cười đùa gào thét mà ngứa mắt quá thể. Được một lúc không chịu được nữa, mình đến giật phăng cái điềukhiển trên tay em rồi kéo emlên gác.
- Không chơi với anh lại còn ngồi chơi với thằng Hưng khùng ấy, kiểu gì thế?
- Thì đây, Vi lên đây chơi với anh còn gì!
- Không thèm!
- Không thèm hử? Thế thôi Vi xuống nhà chơi tiếp!
Kéo em vào lòng. Bực quá đi mất. Sao có người ngang như cua thế không biết.
- Lên gác chăm mèo với Vi đi. Lúc nãy trộn cơm rồi mà mải chơi quên mất
- Ờ! Anh không nói thì cứ ngồi dưới chơi điện tử nhở?
Lũ mèo bắt đầu đến cữ nghịch, bò hết ra khỏi thùngra cào với cắn khắp nơi. Đi vệ sinh bừa bãi chứ không chịu đi trong chậu sỉ. Hại mình và em phải lúi húi dọn mệt vã mồ hôi. Em ôm lấy một con ra sân thượng ngồi chơi. Mình thấy thế cũng bắtchước em, túm đại lấy con gần nhất ôm ra ngồi cạnh. Mỗi lần ngồi cạnh em, chỉ cóhai đứa là mình không nói gìđược. Cổ mình cứ ứ lại như bị trét xi măng. Em nói gì cũng chỉ biết ờ ờ cho qua. Khó chịu đến nỗi vã mồ hôi ướt cả lưng áo.
Được một lúc im lặng, em tự nhiên nghiêng người sang dựa đầu vào vai mình. Ôi! Phải nói là tim mình ngừng đập tí thì chết. Người cứ đơ lại như bị điện giật đến mức tụt cả lưỡi. Em dựa xong cũng không nói gì. Cứ im ỉm đi. Hai con mèo trên đùi mình và em bắt đầu trườn ra khỏitay bò lại gần vật nhau eo éo. Mình cũng không dám túmcon mèo lại, thành ra tay mình thừa thãi kinh khủng, ngứa mà cũng không dám gãi.
Em và mình ngồi lâu đến mứcnhư chúng mình bị đóng băng được mấy tỉ năm vậy. Các nơ ron thần kinh với mạch máu của mình cứ cứng đơ hết cả. Mãi sau em mới ngẩng lên hỏi lấy một câu:
- Hoàng lạnh à?
Ôi Vi ơi, em là cứu tinh của đời anh. Câu nói của em làm mình tan chảy và rã đông đúng lúc.
- Ừ ừ. Lạnh đến nỗi không thở được luôn!
Chẳng hiểu sao mình có thể phát ngôn bừa bãi như thế được. Em nghe câu ấy xong cúi xuống ôm hai con mèo vào ổ cất rồi bắt mình xuống phòng. Tiếc quá đi. Hối hận quá đi. Hu Hu. Lủi thủi xuống phòng cùng em. Thấy thằng Hưng đã ngồi ở đó ăn táo và online.
- Xin chào hai bạn. Hai bạn vừa bỏ mình đi ăn mảnh ở đâu đấy?
- Im mồm đi. Tao đi chăn mèo.
- Chăn mèo mất một tiếng? Mày ngồi nhá cho nó từng hạt cơm à?
- Im đê! =.=
Ngồi chơi với em một lúc thì thằng Hưng hỏi:
- Vi có thân với Linh không?
- Linh lớp Vi à? Bạn thân Vi mà!
- Gấu của anh đấy. Hê hê. Thế Vi chuyển đến ở cùng gấu nhà anh nhé ! Linh ở mộtmình một cái nhà to đùng mà bọn anh đỡ phải đưa đi đón về. Lúc nào nhỏ cũng có mộtđoàn người đi học cùng. Không sợ bị ông Tùng chặn đường nữa đâu.
Mình giật bắn mình ngồi dậy hỏi :
- Cái gì ? Chuyển đến ở cùng Linh nhà mày. Thế còn tao ?
- Ơ thằng này dở à ? Nhà mày thì mày cứ ở. Tao có đuổi mày ra ngoài đường đâu ?
- Không ! Thế hằng ngày ai chơi với tao ? Ai nấu cơm cho tao ăn ?
- Thế trước khi quen Vi màysống thế nào? Mẹ mày nấu cho mày ăn chứ ai.
- Không, ý tao không phải thế. Tóm lại là tao không đồng ý với ý kiến của mày
- Thế cả ngày mày đưa đón Vi chứ gì? Thế ông Tùng mà giở trò nữa thì đừng gọi tao nhá?
- Ơ… Tao…
- Mày im đi để Vi suy nghĩ. Người ngoài cuộc mà cứ hóng hớt.
Mình là người ngoài ư? Hu hu. Cũng biết là không thể bảo vệ em 24/24 được. Nhưng em chuyển đến chỗ khác ở thì mình buồn chết mất. Con mèo làm rối cuộn len rồi bỏ mặc cuộn len như thế sao. Tự nhiên thằng ngukia cho cái tối kiến, làm em cũng hơi phân vân. Mình biếtem cũng có nỗi sợ hãi riêng. Nhưng mình và em mới yêu nhau chưa lâu, giờ lại phải xa nhau thì sống làm sao. Ôitim tôi. Không thở được. Không thở được. Chỉ muốn đập đầu vào tường.
- Vậy để mai em nói chuyện với Linh!
- Ở cứ tham khảo ý kiến đi. Nếu được anh đuổi luôn con Hoa nhà anh sang ở cùng cho vui.
Thằng chó. Hóa ra bàn kế hoạch tống khứ em gái đi. Tách mình với em ra mà nó sung sướng ra mặt. Em chào mình rồi về nhà ngủ. Buồn quá. Hu hu. Trong người mình khó chịu như có ròi. Nằm vật xuống giường suy nghĩ đủ thứ. Chỉ muốn đượcở bên em thôi. Cả ngày nhìn thấy em, nghe em nói, nhìn em cười, ăn cơm em nấu, mặc quần áo em giặt cho. Sao nỡ tách người nghiện xathuốc phiện thế này. Mình khổ quá. Hic hic.
Nằm mãi không ngủ được. Bực quá ôm gối đi ra ban công.
- Ơ thằng kia đi đâu thế?
- Đi đâu kệ mọe tao!
Đã hết truyện đâu