[Truyện] Nhật ký tán gái của 1 thằng nha quê
Sáng tỉnh dậy cũng như bao
ngày khác thôi.việc đầu tiên là
ra cửa phòng làm điếuvina,
đang hút đc nửa điếu thì tự
dưng thấy ngứa bẹn quá,theo
phản xạ của mình thì ngứa chỗ
nào thì gãi chỗ đấy thôi,đang
thò tay vào gãi phê thìcon đối
diện phòng mở cửa ra....ôi đệt
Mất hết cả phong độ của mình
rồi.còn gì là boy nạnh nùng
nữa
con bé có vẻ e thẹn xấu hổ
quay lưng đi rồi nói:
-khiếp anh bựa thế
-bựa cái đầu bồi ý,anh đang
bắt chấy rận mà là bựa ah ¿
con bé đi vào thẳng tắp ,
đừng hỏi tại sao anh lại như
thế, anh luôn như thế với
những đứa cáo già lại thíck
làm nai con em gái ạ (cái loại
cá xấu hạng cân 76 của em mà
còn giả vờ ngây thơ anh thấy
buồn lắm, nhìn cái đí t xệ của
em mà chưa ngậm hơn chục
cái "kẹo mút chuối thịt" anh
lại bé hơn con kiến )
thôi kệ mẹ nó vào đi*** đã,
mấy hôm nay toàn bị kiết lị
thôi,bùn quá
dạo này đang tán 1 emmà khó
khăn quá, hôm nọ vừabị mất
gần hết điểm rồi. Chả là hôm
đấy vừa đi đá bóng về mồ hôi
nhễ nhại, vừa đến nhà mới bít
hôm nay có hẹn với em,thấy
muộn nửa tiếng rồi nên vội
vàng đi đón nàng mà quên cả
tắm, đi chơi đèo nàng thì nàng
hỏi sao người anh hôi thế...
-Ah anh vừa đi đến gần nhà em
qua vũng nước bị thằng oto phi
nhanh qua bắn hết lênngười
em a.hix, thông cảm cho anh
nhé.
- thế thằng oto bắn cảmùi hôi
nách lên người anh nữa hả
anh....
đẹt mẹ xấu hổ ko biếtchui vào
đâu cho nó hết.
Làm đếu gì có thằng nào đèo
gái đi chơi mà đứa đằng sau
đeo đến 2 cái khẩu trang liền.
Chết vì nhục mất
Nên hôm nay phải nghĩ cách đi
chơi quyết định gỡ lại điểm
vâỵ.
Mà số mình tán gái sao mà
long đong lận đận quá.Tán
đứa này là đứa thứ 3 rồi mà
chưa có hiện tượng gì.
Đứa thứ nhất thì hôm đi chơi
mình có đúng 4k đề phòng lốp
xịt còn bơm được. Đi đến bờ
hồ qua quán kem thì em nó
bảo
anh ơi em khát quá lại còn
nóng nữa. Hix còn 4k thì mày
khát thì tao bít làm thếnào,
ông mày đạp xe hộc cả máu
mồm ra còn cố mà nhịn nữa là
mày ngồi như bố tướng lại còn
đòi hỏi.biết nó đòi ăn kem mà
mình cháy túi nên Nghĩ 1 hồi
lâu mình mới chốt được 1 câu
-thế anh đưa em về uống nước
cho đỡ khát rồi mình đi chơi
tiếp em nhé. ( tự dưngnghĩ
ra cách này thông minh vãi
)
Con bé uh 1 cái rồi mình đưa
em nó về xong nó làmcâu
hôm nay em mệt.anh về đi.
Về nhà thấy nó nhắn tin. Anh
chả ga lăng gì cả,thôi mình ko
hợp nhau đâu, thế nhé anh.
Tổ sư mày. Ga lăng thìông có
thừa mà trong túi còn 4k thì
ga lăng bằng niềm tin ah.thế
là Kết thúc 1 em .
Em thứ 2 thì hôm đấy tiền xông
xênh lắm nên tự tin hẳn, rủ em
đi ăn gà rán kfc hẳn hoi .từ lúc
đi học đến giờ đã được ăn bao
giờ đâu mà bít,nên hôm nay
tiện thể có gái đi ăn sang sang
tý để lấy điểm. Đến quán gà
rán vào gửi xe toàn thấy SH,
LIBƠTI , ĐAI LẦN... Mìnhthì
con xe đạp mini có roòng hẳn
hoi.
-anh chị ăn gì ạ ! Theo như
trong sách 1001 cách kua gái
thì mình phải hỏi em ý trước.
- em ăn gì chọn đi
-em ăn gì cũng được.anh ăn gì
thì cho em cái đấy ( bốcái con
ăn tạp )
-thế chị cho em 4 cái phao câu
rán, 2 bộ lòng lợn rán. Ah tiện
thể cho em 1 bãi nướcchấm
và 2 lo n trà đá luôn nhé. Tự
dưng quay sang con bé thấy
mặt nó nhăn như khỉ.
-ở chỗ em ko có mấy đồ đấy
anh ạ!
- thế cho em 4 đầu gàvà 4 cái
chân gà rán vậy.
-chỗ em ko có mấy đồđấy anh
ạ. Lần này mình bực mình rồi
-cái gì cũng ko có thì ăn cái gì.
Thôi mình đi đi em. Tưởng kfc
thế nào hoá ra như này.thế mà
bọn nó khen kinh thế,bố tổ
bọn điên.
Đưa em ý ra ngoài mình hỏi
em muốn ăn gì.
-thôi anh ạ em hơi đaubụng
ko muốn ăn.mình đi uống nước
đi anh. Thấy đỡ được tiền nên
mình đồng ý liền
đưa em vào quán cafengồi
cho oách vậy.
Vào ngồi ở bàn tự dưng có đứa
phục vụ mang ra 2 cốcnước
lạnh,đap xe đang mệt làm ực
phát hết.rồi xin thêm cốc nữa
lúc này con bé mang cốc nữa
ra cho mình rồi nó hỏi em
mình đang tán
-chị uống gì ạ.
-cho chị cốc nước cam.
-thế anh uống gì ạ.
-ah thôi. Anh làm 2 cốcnước
lạnh thấy đủ lắm rồi.uống gì
lắm thế.hề hề
con bồi bĩu môi quay mặt đi rồi
lẩm bẩm. Mình chả thèm để ý
mấy lời nó nói làm gì, chắc nó
lẩm bẩm khen mình đẹp zai
ngồi uống nước mình bắt
chuyện rất nhiều. Nàolà hôm
nay irắc đánh campuchia. Nào
là hôm nay mỹ thả bom
nguyên tử xuống thủ đô nước
anh xem chết bao nhiêu thằng
chỉ để đo độ mạnh củaquả
bom, nào là hôm nay việt nam
đá với man chét tơ....v.v.. Thế
mà em ý ko thấy nói gì
ngồi nghe mình nói nửa tiếng
rồi em ý bảo chán đòi về.Đệt
mẹ mất công lên mạng đọc
báo để tối kể với nó mà nó kêu
chán.đã thế tý ông chomày
biết.
Đèo nó về trên con mini chiến.
Cái yên cho người ngồi sau
làm bằng sắt. Nên mìnhcứ
nhằm ổ gà phi vào.conbé ngồi
sau cứ kêu ai ái .cho chừa
cái tội bảo đi chơi với ông
chán.
Thế là lại kết thúc em nữa. Mà
Tý nữa đi với em kia ko biết
thế nào đây. Thôi Quanhà
thằng bạn mượn con cúp 82
cho oai.gọi là có động cơ đi
tán gái
vì lần trước đã mất điểm nên
lần này phải gỡ lai hết. tắm
thật sạch rồi chọn quần áo thật
đẹp mới tự tin đi tán gái. Quần
vải áo trắng sơ vin.thắt lưng
bộ đội, nhưng mà ko có giầy
da nên mình đi tạm đôi giầy
bata xanh xanh, nhìn giống
cán bộ phết đấy . Và cuối
cùng là con mũ cối của
mình.... Soi gương lần cuối
thấy quá ổn nên đi đón em
thôi.
Đang đợi em ở ngoài đầu
Back to posts
gục đầu vào lưng mình dụi dụi. Giá có thể đánh đổi vài năm tuổi thọ để đêm nay dài thật dài mình cũng cam lòng.
- Mai mình đi chợ chơi nha.
- Ừ...
- Mua thiệt nhiều đồ kỉ niệmvề để bàn học.
- Ừ...
- Mình đi ăn kem nữa
- Ừ...
- Vi muốn mua một cãi mũ rộng vành để đội
- Ừ...
- Chắc xinh lắm nhỉ !
- Ừ...
- Nếu được thì quay lại ngắm cầu xoay một lần nữa nhé !
- Ừ...
Cổ họng mình tắc rồi. Chỉ nóiđược mỗi từ. Những gì Vi muốn, mình sẽ làm hết. Bởi cái ôm của nhỏ đã chứng tỏ và đánh dấu một ranh giới chắc chắn đối với mình. Một mối quan hệ ràng buộc với nhau bởi những nhịp đập trái tim và đồ thị cảm xúc run rẩy.
Chi tiếc rằng, cuộc gọi của mẹ mình vào sáng hôm sau, đã kéo hai đứa quay trở về thực tại. Những dự định vỡ vụn nhanh đến nỗi mình không kịp đưa tay ra giữ lấy.
C19.
- Mày đang ở đâu thế Hoàng?
- Dạ... con đi thăm bố ạ !
- Thế mà bố mày bảo mày đang ở Đà Nẵng
- Ơ mẹ gọi cho bố á ?
- Mày đưa Vi về nhà ngay. Cô Thi đang tìm nó về để tòa giải quyết cho bố mẹ nó li hôn. Cô mà biết mày lôi conbé đi mấy ngày nay thì cô giết
- Dạ...
- Dạ vâng gì nữa. Tiện thể trên đường mua luôn cho taocon dao.
Hic, mẹ nói thế bố ai dám về? Nghe giọng mẹ, muốn đái ra quần. =.=
Vi vẫn cuộn tròn như con mèo, ngủ ngon lành bên cạnhmình. Nghĩ đến lúc phải gọi em dậy thông báo cái tin chẳng có gì vui vẻ này là lại thắt ruột. Vội cùng dậy rửa qua mặt, khoác áo chạy ra chợ. Loay hoay một hồi mình mới tìm được hàng mũ và chọn cho Vi một cái mũ nan rộng vành. Em đội mũ này chắc chắn sẽ rất xinh.
Vừa mở cửa phòng, chạy vào giường định hù em thì chẳng thấy em đâu. Ngoài ban công, nhà vệ sinh, hànhlang cũng không có. Hoảng quá ! Vội vứt mũ xuống sàn nhà chạy đi tìm. Em đi đâu được chứ ? Chẳng lẽ đi tìm người quen hay hàng xóm ngày xưa ? Hay là em đã biết ở nhà có chuyện gì xảy ra nên chạy trốn ? Trời ạ ! Phải hiểu cho mình một chút chứ. Em đã từng sống ở đây nên nhiều thứ quen thuộc. Còn mình lần đầu tiên bước đến thành phố này với bao điều lạ lẫm. Đến một con đường đi qua cũng chẳng thể nhớ nổi tên. Làm sao mình tìm được em bây giờ ?
Nghĩ lại những lời đêm qua em nói. Lại chạy vòng ra chợ, lượn qua những hàng kem mà mình hỏi được đườngđến, loanh quanh khắp các hàng đồ lưu niệm mà vẫn chẳng thấy bóng em đâu. Mệtnhừ chân. Lững thững đi về khách sạn thì thấy em ngồi ở mấy bậc thềm trước cửa. Trông em như đứa trẻ vừa bị lũ bạn xông vào đánh.
- Vi làm gì vậy. Biết người tađi tìm suốt nãy giờ không ?
- Vi tưởng qua làm mất quầnnên nay Hoàng bỏ về Hà Nộirồi. Hic
Mặt em buồn so, nửa sợ mình nửa vui vì tìm thấy mình. Dắt em lên phòng. Định khoe em cái mũ mới mua thì ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấylũ mèo cùng nhau cào rách mẹ mất một nửa. Hic. Bực quásuýt lẳng mấy con ra cửa sổ. Em mà không cười ôm lấymình giữ lại thì hậu quả khó lường. Em nhặt mũ lên rũ rũ cho hết lông mèo rồi cẩn thận gấp lại cất vào vali. Giờmới để ý thấy em đã cất hếtđồ đạc rồi.
- Sao Vi cất đồ đi thế ?
- Chúng mình phải về mà. Vi biết rồi...
Không muốn nói gì nữa. Đưa em đi ăn nốt món bánh mì ở Lu cafe rồi hai đứa lại ôm vali và thùng mèo ra ga. Lầnnày mình tỉnh táo hơn lúc đi. Ngồi chống tay lên thành cửa sổ ngắm cảnh. Em thì gục vào vai mình. Thấy nhắm mắt nhưng không biết có ngủ hay không. Muốn nắmtay em mà ngại ngại. Đành để em yên tĩnh với những suy nghĩ của riêng em. Cảnhvật bên đường cứ trượt đi theo từng tích tắc. Ước gì đường về cứ dài mãi. Để mình được bên em nhiều hơn.
Xuống ga Hà Nội, mình về nhà trước để tránh cô Thi nhìn thấy mình đi cùng em. Mà sao lại lắm. Đi mới có 3 ngày mà cảm giác như xa nhà 3 năm ? May mà mẹ không có nhà. Cứ tưởng tượng ra cảnh mẹ lao vào đập mình là nổi da gà. Trèo lên gác chui vào kho cất lũ mèo. Xuống phòng là chạy ngay ra ban công ngóng em về. Ngồi mãi mới thấy bóng em xách vali đi từ đầu ngõ. Nhẹ nhõm hẳn. Em đi chậm lắm, dò từng bước mệt mỏi. Nhìn em mà xót xa quá. Xáchcó cái vali nhỏ thôi mà như ôm thùng sắt nặng mấy tấn.Em qua nhà bác Tâm đón Ki rồi mới về. Vừa mở cổng emđã ngước lên nhìn mình, nhoẻn miệng cười. Mình hạnhphúc tí ngã lộn cổ chết. Nhắn tin bảo em nghỉ ngơi rồi chiều còn đi với mẹ xong, vào mở máy online. Mới đăng nhập cái là thằng Hưng nhảy vào buzz ngay. Thằng khùng, cứ nhìn thấy mặt là ghét.
- Này, tao hỏi ! Mày yêu em Nhíp hả ?
- Không, biến đi cho tao làm việc.
- Không trả lời tao không biến. Mày yêu em Nhíp không ?
- Không, chơi bời thôi.
Mình thừa biết nếu trả lời cóthì thằng này lại tuôn ra một đống câu hỏi kèm theo. Thế nên cắt đuôi nó luôn cho nhanh. Đỡ lằng nhằng.
Lượn lờ trên mạng chán, mình xuống bếp tìm đồ ăn. Vừa xuống cầu thang thì giật bắn mình. Vi đã sang từ bao giờ. Em lấy thức ăn trong tủ ra nấu. Sao biết mình đói mà nấu cơm thế này! Lại gần ghé sát mặt vào vai em, em giật mình rồi quay ra tát nhẹ mình 1 cái. Hihi, thích thích !
- Đưa làm cho !
- Không cần !
- Đã bảo đưa đây mà lại.
Vừa nói vừa nắm cái tay em đang cầm dao thái rau làm luôn. Em cũng đứng yên cho mình giở trò. Hình như em vừa tắm xong. Mùi thơm dã man. Hít vài cái mà người cứng đơ. Em thấy mình ngơ ngơ thì đẩy ra nấu tiếp. Ngại quá, đành ra ghế ngồi nhìn em nấu. Chẳng hiểu saonhìn một người con gái nấu ăn là mình lại mơ về ngôi nhà và một đứa trẻ. =.=
- Vi có mệt không ?
- Mệt chứ sao không
- Thế ăn xong đi ngủ đi
- Xin người, về nhà rồi chứ có phải Đà Nẵng nữa đâu !
Mình vừa ăn vừa phụng phịu. Nghĩ đến đêm nay nằmngủ một mình mà đã thấy lạnh rồi. Đang ăn thì mẹ về. Mình giật thót. Miếng thịt nghẹn ứ trong cổ, chào mẹ mãi mà không phát ra được tiếng. May quá có Vi nên mẹ không làm gì mình. Vi lấy bát cho mẹ ngồi ăn luôn. Mẹ đang vội nên chỉ hỏi qua loa2 đứa vài câu rồi ăn nhanh để đi.
Ngồi trên ban công, mình và Vi ấp úng mãi chẳng biết nói gì. Mẹ mình bảo mai Vi đi cùng bố mẹ đến tòa án để tòa xét ai nuôi Vi. Mà cô Thi nuôi chắc rồi còn phải xét làm gì nữa. Để ông Tùng nuôi chắc em chỉ thọ được 17 tuổi mất. Thương em quá mà chẳng biết làm gì. Muốn ôm nhưng sợ người đi đường nhìn thấy. Muốn lôi em vào phòng thì sợ bị em tát vì tội chưa được cho phép mà dám sàm sỡ. Đành im re, thỉnh thoảng nhìn em lạthấy em thở dài.
Lúc sau Vi lôi điện thoại ra oln. Mình thì nhìn em mãi chẳng thấy chán, nên cứ đứng đấy, kệ em muốn làm gì thì làm. Tự nhiên mặt em tối sầm lại. Em quay ra nhìn mình ngỡ ngàng một lúc rồi chuyển sang tức giận. Lại có chuyện gì nữa ? Chưa kịp hỏi em thì em đã bỏ về, đóngcửa RẦM một cái. Ơ... Thỉnh thoảng lại quay ngoắt một cáilàm mình không hiểu gì luôn.
Vội vào phòng bật máy tính. Máy cứ rề rề, khởi động chậm thấy mồ. Bực muốn đậpmàn hình. Gọi điện cho em thì em tắt máy. Hic. Vừa onl vào facebook, ngó qua trang chủmà mình phát hoảng. Thằng chó Hưng nó chụp màn hình khung chat của mình và nó trưa nay rồi post lên trang cá nhân kèm theo caption : ‘‘Sốc : Quần Đùi Hoa và em Nhíp chỉ là chơi bời’’.
Cái Đinh Công Mạnh ! Mẹ thằng đàn bà hóng hớt khốnnạn. Mình chỉ thiếu nước đậpvụn màn hình máy tính cho hả giận thôi. Nó làm thế này thì cả đời này em không nhìnmặt mình mất. Chình ình bằngchứng to như con bò đây thì giải thích với thanh minh làm sao ?
Máu trong người mình sôi lên1000 độ cmn rồi. Mình comment chửi thằng Hưng thì ngay lập tức nó xóa cái ảnh mà không thèm trả lời một câu. Xóa ảnh thì dễ, nhưng làm sao xóa được sự giận dữ của em bây giờ ? Cầm điện thoại nhấn số ‘‘dog Hưng’’. Nó bấm không nghe rồi tắt máy luôn. Thằng khốnnạn này rõ ràng định chơi mình. Hằm hằm mặc quần áo dài rồi dắt xe ra cổng, phennày gọi nó ra cổng đấm hãy hết cả hàm răng luôn.
Vừa đề xe thì mẹ mình về. Mình đơ luôn. Cứ nhìn thấy mẹ là bủn rủn như máy hết xăng. Mẹ gườm gườm một cáilà mình biết ý dắt xe vào rồichạy tót lên phòng đóng cửa.Vội nhắn cho mẹ cái tin ‘‘Contắm mới thay sịp rồi’’, xong tắt điện trèo lên giường nằm in thin thít luôn. Mình khổ quá, huhu, bị kìm kẹp dưới một ách đô hộ suốt 20 năm mà chắc chắn không bao giờ có cuộc cách mạng nào mạnh đến mức đủ lật đổ được bạo chúa mẹ. Hic !
Nằm yên nghĩ về em. Chỉ mong em đừng khóc. Nhắn cho em mấy cái tin mà hiện lỗi chưa gửi được. Chắc chắnem cắt đứt liên lạc với mọi thứ bên ngoài, thu mình vào góc nhỏ để gặm nhấm nỗi buồn rồi. Mình chán hết sức luôn. Vừa đập đầu vào gối vừa thề rằng ngày mai sẽ bóp cổ thằng chó Hưng chết tươiC20.
Vừa vào tới lớp, mình phi đến chỗ thằng Hưng tặng nómột quả đấm nóng hổi ngay vào mặt. Hôm nay may cho nó là mình bớt giận và bình tĩnh hơn hôm qua chứ không nó đi nguyên hàm răng. Thằng chó, lại còn địnhđứng dậy chọi lại mình. Khốn nạn.
- Dkm mày vì đứa con gái màphũ với tao thế à?
- Mày câm mồm lại ngay đi thằng chó. Bố không đùa vớimày đâu
Hôm nay bỏ học luôn. Chả thiết gì mà học với hành nữa. Sáng ngày gặp em mà em nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng và bất cần khủng khiếp. Mình biết mình lâm vào cái thế oan ức mà khôngcách nào giải thích được. Nhưng dù gì em cũng phải tinmình và nghe mình nói một vài câu chứ? Mình vì ai mà chạy ngược chạy xuôi suốt những ngày vừa qua? Từ trước tới giờ mình chưa bao giờ quan tâm đến người con gái nào nhiều như lo lắng cho em cả. >”<
Dừng xe ở cổng trường em. Nay mình đứng chờ em ở đâyluôn. Em không chịu nói chuyện mình sẽ bế em tống lên xe rồi phóng về nhà. Sau đó tính sau. Đứng một hồi thì thấy chú Tùng đến. Giật mình tránh vào một chỗ xem xem chú định làm gì. Hình như chiều nay tòa xử cho chú và cô Thi li dị thì phải. Về mà lo việc đi còn đến đây làm chi?
Nhìn điệu bộ hơi khật khưỡng mà thấy hốt. Mình đoán chắc là ông này chẳng có ý định gì tử tế đâu. Mẹ mình bảo ổng chẳng chịu kí đơn li dị nhưng vì cô Thi quyết quá nên tòa mới xử cho. Mà lạ cái là ông này cứ tìm Vi làm gì không biết. Vi không phải con gái ổng, tìm cũng chẳng giải quyết được gì chuyện tình cảm bố con. Chẳng lẽ tìm để đánh tiếp à?Lâu lâu lại thấy ông rút điện thoại ra gọi điện. Tò mò quá,mình túm lấy thằng bé đánh giày đi ngang.
- Này nhóc, anh cho 20 nghìn, lượn loanh quanh hóng hớt xem ông kia nói gì anh với!
Thằng bé lượn lờ một lúc rồiquay lại tường thuật tình hình. Tai mình ù đi khi nghe thấy lộn nhộn nào là “Bỏ taothì hối hận cả đời, đm”, “chuyến này tao xử ngon con nó luôn”… Chân tay rụngrời. Mình biết sức mình không chống được ổng. Mà có tri hô lên thì cũng hơi vô lý vì thầy cô bạn bè đều biết ông Tùng là bố của Vi. Thêm nữa là bọn bạn của emcũng không có cảm tình gì với mình mấy từ vụ cái ảnh nhổ lông nách. Trong đầu mình lúc này chỉ loanh quanhmấy cái suy nghĩ đi tìm mua dao với kiếm để bảo vệ em. Nhưng mình đâu có ngu độn đến mức mất bình tĩnh thế.
Bí quá, đành nhấn số gọi cho thằng Hưng. Dù gì thì ở lớp cũng đếch có thằng nào mà nhờ vả ngoài nó.
- Đm gì nữa thế?
- Mày bỏ học đến trường cấp 3 tao với
- Mày đánh chưa hả à mà còn hẹn bố đánh nhau tiếp?
- Tao gặp- Tao gặp chuyện rồi. Gọi mấy thằng cớm bạn mày đếngiúp tao với.
- Cái quái gì đấy?
- Ông Tùng hôm tao kể ý. Ông ý hôm nay đến trường định bắt cóc Vi
Gập máy. Chỉ mong thằng Hưng đến trước lúc em tan học. Đi loanh quanh thấy ôngTùng có vẻ nóng ruột. Vừa mới đứng thêm vài phút, thấy lão đi thằng vào trường, nói chuyện với bảo vệ rồi lên dãy nhà em học. Vội gọi cho thằng Hưng giục nó tới nhanh. Mình nóng ruộtlắm. Cảm giác sôi sùng sục và hẫng khó tả. Rút điện thoại gọi một chiếc taxi đến phòng trường hợp cần. Xongxuôi đã thấy em lững thững đeo cặp đi theo ông Tùng ra cống trường.
Mình lao ra chộp lấy tay em khi em vừa lấp ló ra khỏi cổng trong khi ông Tùng ra vỉa hè vẫy taxi.
- Vi ơi, đi về với Hoàng!
- Hoàng làm gì thế? Bỏ ra!
- Vi không được đi với chú Tùng! Vi biết chú đưa Vi đi đâu mà đi?
- Tui đến tòa án. Hoàng tránh ra đi
- Không, lão ấy đưa Vi đi giết đấy. Vi hiểu không?
Khuôn mặt em bàng hoàng hốt hoảng trước những điềumình vừa nói. Dường như emchưa tin. Mình nắm chặt vai em năn nỉ, chỉ mong lần nàyem đừng ương bướng và nghe lời mình.
- Hoàng xin Vi đấy. Vi đi vớiHoàng, Hoàng đưa Vi đi, không cần chú Tùng đưa.
- Nhưng…
- Hoàng yêu Vi lắm. Hoàng không thể để Vi bị như lần trước được. Vi nghe Hoàng đi. Hoàng…
Nói chưa dứt lời, ông Tùng đã đẩy mình gần như bắn vào bờ tường bao quanh trường. Lúc này mình hơi run, nhưng vẫn cố bình tĩnh xử lý.
- Ơ chú Tùng, chú làm sao thế? Con đang nói chuyện với Vi
- Lúc khác. Tao đang vội.
Nói xong lão
Đã hết truyện đâu